“Bố” – đó là mỹ từ mà cánh lái xe từ khoảng 35 trở xuống xứng hô trực tiếp với Anh cũng như khi nói chuyện với nhau vắng mặt. Ở taxi nói riêng và lĩnh vực vận tải nói chung của chúng tôi, khi xưng hô về một người với câu cửa miệng của Anh Em lái xe làm việc lâu năm cũng như Anh Em lái xe mới tuyển thì đó lại là thể hiện một cụm từ “Tâm phục, khẩu phục”.
Sinh ra trong gia đình thuộc tầng lớp trung lưu có truyền thống cách mạng tại Hà Nội, tham gia quân ngũ – làm Đại đội trưởng và chuyển ngành với quân hàm Đại úy Sĩ quan hậu cần quân đội. Anh trở thành người Nhân viên lái xe taxi HANOI của Công ty xe du lịch Hà Nội (nay là Công ty cổ phần taxi Hà Nội với thương hiệu TAXI GROUP HANOI) thời mà mỗi người lái xe là một nhà kinh doanh đẳng cấp (lái xe có thể mua nhà, mua xe, nuôi gia đình, sống sung túc). Với bản chất được tôi luyện trong quân ngũ, người lính đảng viên ấy vẫn kiên trì bền bỉ, năng động sáng tạo trong lĩnh vực làm kinh tế và tôi luyện phẩm chất đạo đức, nhưng nỗ lực của được thể hiện bằng những thành tích sau :
– 2 năm liền đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cấp Thành phố.
– Nhiều năm đạt danh hiệu lao động tiên tiến xuất sắc tại Công ty.
– Luôn đạt doanh thu cao trong top 10 của Công ty.
– Luôn đạt danh hiệu ‘giữ gìn xe sạch đẹp’ nhất Công ty.
– Được khách hàng tin yêu, gửi thư, gọi điện khen ngợi.
Từ 2011 – được sự tín nhiệm của Banh lãnh đạo Công ty, Anh được bổ nhiệm làm Đội trưởng Đội xe quản lý gần 70 đầu xe và gần 130 Anh Em lái xe. Ở cương vị mới, không ngại tuổi tác. Anh mày mò học máy tính, sự dụng các phầm mềm, công cụ phục vụ công tác quản lý, đi sớm về khuya, bám xe, bám đội, theo sát, nắm rõ hoàn cảnh từng nhân viên nghiệp vụ, nhân viên lái xe thuộc Đội mình quản lý, hỗ trợ giúp đỡ họ cả về vật chất lẫn tinh thần như một người cha, người Anh trong gia đình.
Người Đội trưởng như một chiến tướng ngoài mặt trận mà người lái xe như một chiến binh, thành bại trên thương trường do người điều binh, khiển tướng.
Vâng, người mà tôi muốn nói đến là Anh Nguyễn Minh Đức, kỹ sư cơ khí – Đội trưởng Đội xe số 3 của Taxi Group HANOI.
Anh Nguyễn Minh Đức tại văn phòng Đội xe
Ở tuổi ngũ thập tri thiên mệnh, nhưng sức bền bỉ làm việc của Anh thì đám thanh niên chúng tôi vẫn khó lòng theo kịp.
5h sáng hàng ngày có mặt tại Đội, điểm danh từng Anh Em, hỏi thăm kết quả doanh thu của từng người ngày hôm trước, kiểm tra chất lượng vệ sinh xe, là người nổi tiếng với ý thức kỹ năng chăm sóc giữ gìn vệ sinh xe, nhưng Anh Em nào xao nhãng trong việc chăm sóc xe sẽ được Anh “quan tâm” nhiệt tình. Anh thường nói “Phương tiện như bộ mặt và quần áo của mình, mình chăm sóc và tôn trọng mình thì mới thể hiện được sự tôn trọng người khác, đặc biệt lại hoạt động trong lịch vực phục vụ các khách hàng chủ yếu thuộc tầng lớp trung lưu trở lên. Sự hài lòng của khách hàng về chất lượng phương tiện là điểm cộng chính của chất lượng dịch vụ”.
Đối với những Anh Em lái xe mới tuyển, vừa kết thúc khóa đào tạo và được giao về Đội xe, Anh luôn trực tiếp thực hành hướng dẫn từng người một về quy trình chăm sóc bảo quản phương tiện ngay trong đầu giờ sáng, các kỹ năng kinh doanh và phương pháp hòa nhập nghề taxi – do vậy lái xe mới tuyển của Đội Anh luôn là những người dễ hòa nhập nghề và đạt năng suất tốt nhanh nhất.
7h30 có mặt tại Văn phòng Đội, lúc này lại là những công việc hậu cần : Ký lệnh, Báo cáo, cập nhật số liệu, đôn đốc nhân viên thực hiện nghiệp vụ, giải quyết các thủ tục phát sinh, các sự vụ của từng lái xe trong ngày hôm trước, theo dõi hoạt động trong ngày của lái xe, phân công điều lái hoạt động cho ngày hôm sau, cả ngày ngoài giờ nghỉ trưa về nhà ăn cơm cùng Chị (vợ Anh là lãnh đạo một doanh nghiệp nhà nước), buổi chiều thường là 18h30 mới rời khỏi Văn phòng Đội.
Câu chuyện Vợ chồng người lái xe và vợ chồng người bị tai nạn trong vụ va chạm giao thông tại đường Trường Chinh vẫn là một hình ảnh đẹp vượt qua trách nhiệm công việc mà nói lên tình người, tình thương thân của người Việt . Ngày 15.5.2014, đang ngủ thì điện thoại réo vang, mở máy lên thấy đồng hồ hiển thị 2 giờ sáng và số điện thoại của lái xe, Anh đã hình dung trong đầu là có chuyện : “Bố ạ, Con đang bị tai nạn đâm vào người ta ở đường Trường Chinh, có vẻ khá nặng” – “Ừ, vậy là gần nhà, giữ nguyên hiện trường Bố sẽ ra ngay”. Anh bật dậy mặc quần áo, vào rửa qua khuôn mặt, khi quay ra đã thấy Chị ăn vận chỉnh tể và đang mở cửa – “Để Em đèo Anh đi” – “Anh thấy sống mũi mình cay cay”. Rất nhanh ra đến hiện trường, việc đầu tiên là Chị vẫy xe và đưa người bị nạn đang chảy máu (người vợ) đi bênh viện trong sự lúng túng của người lái xe và chồng người bị nạn, vào đến viện lo thủ tục cấp cứu, nhập viện, còn Anh ở lại lo giải quyết hiện trường vụ tai nạn. Ơn trời thường ban đến cho người có tâm, về vật chất cũng không có gì đáng kể, sau khi chiếu chụp cũng không tìm thấy dấu hiệu tổn thương đáng ngại về thân thể. Cả 3 gia đình có mặt trong bệnh viện với cảm xúc nhân 3 – sự mừng vui của cả 3 khi mọi chuyện tốt đẹp, sự cảm kích rưng rưng nước mắt của vợ chồng người lái xe, sự cảm động của gia đình người tai nạn. Một đêm trắng với một cái kết có hậu…
Câu chuyện của chúng tôi chỉ đơn giản vậy, từng con người cần mẫn làm công việc mà mình đã lựa chọn, khi tôi ngồi viết về Anh thì chắc cũng là lúc Anh đang làm việc, có thể đang gọi điện hỏi thăm hoạt động của một người lái xe, hoặc đang giải quyết một vụ va chạm nào đó, hoặc đang ngồi làm phân lệnh hoạt động cho ngày hôm sau, … Trong đường đời tôi cũng từng viết về nhiều người và cũng đã lâu không viết, nhưng riêng trong công ty , tôi chọn được viết về Anh đầu tiên chỉ với cảm xúc mà chưa chau chuốt, chỉnh sửa văn phong câu chữ, viết một người đàn anh mà tôi kính trọng, một người “Bố” của Anh Em lái xe trẻ, xin kính chúc Anh sức khỏe để tiếp tục dìu dắt các Em các “Con”, góp phần cống hiến nhiều hơn nữa cho sự phát triển bền vững của Công ty.
Theo TDT